Có những ngày buồn như thể muốn tan ra.

Là những ngày cảm thấy chới với, chơ vơ trong vô tận mà tìm mãi không biết nguyên do.

Mình cứ thẫn thờ nhìn mọi thứ trong vô định như thế…

Chỉ biết gió thổi qua vẫn nhẹ nhàng, nắng vẫn vàng óng ả rọi soi nơi góc phố, thế giới nhộn nhịp trước mắt mà sao yên tĩnh trong lòng đến thế.

Cảm nhận từng bước chân trên mặt đất, rồi thấy lòng thôi hối hả, nghe hơi thở đang rơi rớt theo từng bước chân đi.

Và rồi giật mình nhận ra, trong giấy phút ấy, mình quên mất ý nghĩa của cuộc đời….

 

Bình luận về bài viết này